Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016

Truyện cổ tích cho bé: Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn

Giữa mùa đông lạnh giá, bầu trời tuyết rơi nhiều và trắng như bông. Có 1 bà hoàng hậu ngồi bên cửa sổ bằng gỗ mun khâu vá, bà mải ngắm nhìn tuyết ngoài trời nên kim đâm phải tay bà, 3 giọt máu rơi xuống làn tuyết trắng xóa.

Thấy máu đỏ hòa lẫn với màu trắng tinh của tuyết tạo nên 1 màu vô cùng đẹp, bà nghĩ thầm trong bụng: “Ước gì ta sinh được 1 đứa con gái, da trắng như bông tuyết, môi đỏ như son và tóc đen như gỗ mun”.

Thế rồi điều ước của bà Hoàng Hậu đã trở thành sự thật, sau đó ít lâu, bà sinh hạ được 1 cô con gái rất xinh đẹp, có làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son và mái tóc đen như gỗ mun; chính vì vậy bà đã đặt tên cho con là Bạch Tuyết sau đó vài hôm thì hoàng hậu qua đời.

>>> See more: truyện cổ tích thiếu nhi

Sau 1 năm, qua đã cưới người vợ khác. Bà này nhìn cũng rất xinh đẹp nhưng mà tính tình rất kiêu ngạo tự phụ, và rất độc ác. Bà ta không muốn bất cứ ai đẹp bằng mình. Bà ta sở hữu 1 chiếc gương thần, khi soi gương, bà ta hỏi:

“Gương kia ngự tại trên tường,

Thế gian ai đẹp được bằng như ta?”

Gương đáp:

– Hiện giờ trên thế gian hoàng hậu là người đẹp nhất rồi.

Trong lúc ấy Nàng Bạch Tuyết càng lớn lên lại càng xinh đẹp, ai nhìn cũng yêu mến. Thấy vậy, mụ hỏi gương liền:

 “Gương kia ngự tại trên tường,

Thế gian ai đẹp được bằng như ta?”

Lần này gương đáp lại:

“Xưa kia bà đẹp nhất trần,

Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.”

Hoàng hậu nghe xong bất ngờ và tái mặt đi. Kể từ khi đó mỗi hoàng hậu nhìn thấy Bạch Tuyết, bà ta lại trỗi dậy trong lòng sự ghen ghét đố kị.

Một hôm, Mụ cho gọi 1 người thợ săn đến và dặn:

– Ngươi hãy mang Bạch Tuyết vào trong rừng giết chết nó đi, sau đó đem quả tim và lá gan nó về đây cho ta.

Người thợ săn tuân lệnh bà hoàng hậu, bắt cóc Bạch Tuyết mang đi vào rừng. thấy vậy Bạch Tuyết đã van xin bác thợ săn:

– Bác ơi, bác đừng giết cháu.

Thấy Bạch Tuyết đáng thương nên tha cho nàng, người thợ săn bắn tên trúng con hoẵng, mổ bụng lấy tim gan của nó để mang về đưa cho mụ hoàng hậu, giả là tim gan của Bạch Tuyết.

Không hề nghi ngờ gì, mụ ta sai người hầu xào số tim gan đó lên ăn ngấu nghiến.

Quá sợ hãi, Bạch Tuyết cắm đầu chạy một mạch vào rừng sâu chân chảy cả máu. Trong rừng rất nhiều thú dữ nhưng không có con nào đụng tới nàng. Chạy nhiều quá đôi chân mỏi rã rời, nhưng may thay đến chập tối nàng thấy có một ngôi nhà nhỏ ở giữa chốn rừng sâu. Quá mệt mỏi nên nàng vào trong nhà để nghỉ mà để ý đến nhà của ai, nguy hiểm gì không?

Trong nhà vật dụng gì cũng nhỏ ti ti, nhưng rất đẹp và sạch sẽ. Trên bàn có bày 7 xuất đồ ăn. Vì bụng đang rất đói, Bạch Tuyết liền ăn ở mỗi đĩa một chút. Ăn xong Bạch Tuyết tìm một chiếc giường để ngủ. Nhưng nàng mãi mới tìm được chiếc phù hợp. Vì quá mệt mỏi nên nàng đặt lưng xuống là ngủ thiếp đi.

Trời tối sẩm, những người chủ thực sự của căn nhà mới trở về, đó là bảy chú lùn làm công việc đào mỏ. Họ thắp bảy ngọn nến lên, họ cảm thấy rằng hình như có người lạ đã vào nhà.

Một chú nói: “Có ai đã ngồi vào chiếc ghế của tôi?”. Chú thứ hai nói: “Có ai đã ăn thức ăn trong chiếc đĩa của tôi?”. Chú thứ ba nói: “Hình như ai đó đã ăn một phần chiếc bánh của tôi?”, chú thứ tư nói: “Tôi cũng vậy, có ai đó đã ăn ít rau của tôi?”, chú thứ năm nói: “Có ai đó đã dùng chiếc dĩa của tôi”, chứ thứ sáu nói: “Có ai đó đã dùng chiếc dao của tôi”, cuối cùng chú thứ bảy nói: “Còn tôi thì chắc chắn rằng có ai đó đã uống nước trong chiếc cốc của tôi?”.

Các chú lùn nhìn quay, họ chạy lại chiếc giường của mình để xem, chú thứ bảy ngạc nhiên thấy trên giường của chú, Bạch Tuyết đang ngủ rất say. Chú gọi cho sáu chú lùn còn lại tới xem, ai nấy cũng đều rất ngạc nhiên, họ cầm bảy ngọn đèn soi vào Bạch Tuyết và reo lên: “Lạy chúa! Cô bé này đẹp quá”. Thấy Bạch Tuyết ngủ rất say, các chú để yên cho nàng ngủ.

Sáng hôm sau, khi tỉnh giấc, thấy bảy chú lùn, nàng hoảng sợ. Bảy chú lùn tới gần Bạch Tuyết thân mật hỏi nàng:

– Cô tên là gì? Tại sao cô lại tới đây, giữa chốn rừng sâu này?

Bạch tuyết trả lời:

– Em tên là Bạch Tuyết

Sau đó nàng kể cho bảy chú lùn nghe về chuyện bà gì ghẻ muốn giết cô, người thợ săn vì thương cô nên đã cho cô chốn thoát vào rừng sâu. Truyện cổ tích Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn bắt đầu từ đấy.
Kể từ khi đó, Bạch Tuyết ở lại chung sống cùng bảy chú lùn vui tính. Nàng rất chăm chỉ trong nhà, bảy chú lùn cũng tích cực hơn cho công việc khai thác mỏ.

Trước khi đi làm bảy chú lùn không quên dặn nàng: “Ở nhà phải hết sức cẩn thận, đừng cho bất kể ai vào nhà”.

Nói về mụ hoàng hậu, từ lúc ăn ngon lành món “tim gan giả” của Bạch Tuyết, mụ ta đinh ninh là Bạch Tuyết đã chết rồi, từ nay mụ ta sẽ là người đẹp nhất thế gian.

Mụ ta lại hỏi gương:

“Gương kia ngự ở trên tường,

Nước ta ai đẹp được dường như ta?”

Gương đáp:

“Xưa kia bà đẹp nhất trần,

Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.

Nàng ở khuất núi khuất non,

Tại nhà của bảy chú lùn xa xa.”

Nge xong mụ đã cải trang thành một bà lão bán hàng, rồi mụ vượt qua bảy ngọn núi, đi vào rừng sâu tới nhà của bảy chú lùn. Tới nơi, mụ gõ cửa nói:

Bạch tuyết nhìn qua cửa sổ hỏi:

– Chào bà, bà có gì bán đấy ạ ?

Mụ đáp:

– Ta có nhiều đồ đẹp lắm con, đủ thứ từ dây buộc tóc rất đẹp. Nàng bèn mở cửa chính cho mụ vào nhà.

Mụ bảo nàng:

– Con buộc không đúng rồi, để ta dạy cho con cách buộc.

Bạch Tuyết cho mụ buộc hộ mà không có chút đề phòng. Mụ đứng sau ra sức thít thật chặt dây áo khiến nàng bất tỉnh. Giết xong Bạch Tuyết mụ vội vã quay trở về lâu đài.

Khi về bảy chú lùn thấy vậy liền cắt chiếc áo. Bạch Tuyết dần dần tỉnh trở lại. Sau khi nghe Bạch Tuyết về chuyện vừa sảy ra. Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn chắc chắn bà già bán hàng là mụ phù thủy giả dạng. Có khả năng mụ ta còn tiếp tục quay trở lại đây nếu như biết cô vẫn còn sống.

Về tới lâu đài, mụ phù thủy lập tức chạy lại hỏi gương:

“Gương kia ngự ở trêntường,

Nước ta ai đẹp được dường như ta?”

Gương đáp:

“Xưa kia bà đẹp nhất trần,

Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.

Nàng ở khuất núi khuất non,

Tại nhà của bảy chú lùn xa xa.”

Nghe gương nói vậy, mụ ta lại sôi máu vì biết Bạch Tuyết đã được bảy chú lùn cứu sống. Mụ nghĩ trong tức tối. Mụ lập tức chế thuốc độc rồi tẩm vào trong một chiếc lược rất đẹp. Sau khi tẩm độc xong, mụ lại cải trang thành một bà lão bán hàng với bộ dạng khác.
Mụ tiếp tục vượt bảy ngọn núi, đi vào rừng sâu tới nhà của bảy chú lùn, tới nơi mụ gõ cửa nói:

– Có ai ở nhà không? Bà có rất nhiều hàng đẹp bán đây.

Lần này Bạch Tuyết cảnh giác nên ngó qua cửa sổ nói to:

– Bà đi đi, tôi không cho bất cứ ai vào nhà đâu.

Mụ phù thủy nói tiếp:

– Ta không vào nhà đâu, nhưng con hãy xem đồ của ta qua cửa sổ, chắc con sẽ rất thích.

Rồi mụ giơ chiếc lược đã tẩm thuốc độc cho Bạch Tuyết xem. Vì thấy lược quá đẹp nên Bạch Tuyết ra mở cửa để mụ vào nhà.

Mụ phù thủy nói với Bạch Tuyết:

– Để bà chải cho con nhé

Bạch Tuyết không chút đề phòng để cho mụ chải đầu cho mình. Khi lược mới chạm vào tóc, Bạch Tuyết đã bị trúng độc tẩm trong chiếc lược rồi lăn đùng ra sàn nhà bất tỉnh.

Mụ phù thủy gian ác nói:

– Lần này thì thần may mắn không mỉm cười với ngươi đâu, thuốc độc ta làm là kịch độc.

May sao trời cũng muộn nên các chú lùn về kịp. Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn nhìn nhau có phần lo lắng.

Khi vừa trở về lâu đài, mụ dì ghẻ lại hỏi gương ngay:

“Gương kia ngự ở trên tường,

Nước ta ai đẹp được dường như ta?”

Gương vẫn đáp lại như vậy. Lần này mụ vô cùng tức giận.

Mụ đi vào một căn phòng bí mật tối tăm của mụ trong lâu đài, nơi mà không có ai được bước chân tới. Mụ lấy một quả táo, tẩm thuốc độc vào, phù phép cho quả táo nhìn trông rất ngon, nửa đỏ nửa trắng thơm ngon tuyệt.

Lần này mụ giả làm một bà nông dân. Vượt qua bảy ngọn núi, cuối cùng mụ cũng tới được nhà của bảy chú lùn. Mụ lại gõ cửa như mọi khi. Bạch Tuyết khéo léo từ chối nhưng

Mụ phù thủy nói tiếp:

– Đừng lo cháu gái xinh đẹp? Táo rất ngon, ta sẽ bổ táo ra và ăn một nửa xanh, còn nửa chín ta sẽ cho con.

Thấy bà ta ăn ngon lành Bạch Tuyết vừa cắn miếng táo, nàng đã bị trúng độc và lăn ra chết mà đâu biết thuốc độc chỉ được tẩm ở nửa chín. Thấy vậy mụ rất hả hê. Khi quay trở về đến cung, mụ lại không quên hỏi gương:

“Gương kia ngự ở trên tường,

Nước ta ai đẹp được dường như ta?”

Gương đáp:

– Tâu hoàng hậu, hoàng hậu là người đẹp nhất thế gian.

Cho tới lúc này, mụ phù thủy mới thực sự yên tâm  và thư thái.

Như mọi lần các chú lùn cũng về ngay sau đó nhưng làm mọi cách đều vô tác dụng. Không cứu được các chú lùn ngồi quanh mà khóc. Nhìn nàng ai cũng nghĩ nàng chỉ đang ngủ nên không ai nỡ vùi nàng xuống đất đen.

Xác Bạch Tuyết được đặt trong một chiếc quan tài được làm bằng thủy tinh được canh gác mỗi ngày. Dường như các loài thú, chim muông trong khu rừng cũng vô cùng thương tiếc Bạch Tuyết đều đến ghé thăm nàng. Mặc dù đã được vài ngày nhưng sắc mặt bạch tuyết không hề thay đổi.

Một hôm, có một vị hoàng tử đi rừng xin ghé thăm ngủ nhờ một đêm. Thấy Bạch Tuyết quá xinh đẹp nên hoàng tử vẫn đem lòng yêu mến, muốn xin bảy chú lùn được cho mình chở chiếc quan tài đó về cung.

Thấy được tấm chân tình, các chú lùn động lòng nên đồng ý. Trên đường đi đá sỏi gập ghềnh chiếc quan tài cứ nẩy lên liên tục giúp Bạch Tuyết nôn ra được miếng táo độc trong người. Nàng tỉnh dậy, mở nắp chiếc quan tài và thốt  lên:

– Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?

Hoàng tử thấy thế vui mừng khó tả:

– Ta là hoàng tử

Sau đó hoàng tử kể lại mọi chuyện cho Bạch Tuyết nghe, hoàng tử nói tiếp:

– Bạch Tuyết, ta muốn được cưới nàng làm vợ. Ta thực sự rất yêu nàng. Thế là nàng theo hoàng tử về cung. Lễ cưới được diễn ra rất long trọng.

Mụ gì ghẻ độc ác cũng được mời tới dự lễ thành hôn. Trước khi đi mụ trang điểm đẹp và tới gương tự tin hỏi: Nhưng lần này gương nói có một người khác tại lễ cưới.

“Gương kia ngự ở trên tường,

Nước ta ai đẹp được dường như ta?”

Gương đáp:

“Tâu bà, bà đẹp tuyệt trần,

Nhưng bà hoàng mới muôn phần đẹp hơn.”

Mụ gì ghẻ nổi cơn tức tối, mụ muốn đi để xem ai là người xinh đẹp hơn mụ.

Khi mụ vừa bước vào, mụ thất thần khi nhận ra đó chính là Bạch Tuyết, vì quá kinh ngạc và sợ hãi, tim của mụ vỡ tung, mụ lăn đùng ra chết.

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2016

Sự tích con nhái - Truyện cổ tích

Truyện cổ tích sự tích con nhái là câu chuyện về lòng tu hành của một vị hòa thượng. Bồ Tát đã biến thành một cô gái mỹ miều để thử thách. Vậy sự tích con nhái từ đâu mà có? Nội dung câu chuyện dưới đây sẽ giúp bạn hiểu rõ.


Ngày xửa ngày xưa, có một vị hòa thượng tinh thông phật pháp. Người này cắt đứt mọi dàng buộc với thú vui trần thế một lòng tu hành. Danh tiếng lan truyền đến cung vua. Nhà vua sai người xây một ngôi chùa ngự tại phía nam mời người làm trụ trì nhưng vị sư từ chối và chỉ muốn được ngắm cảnh dân gian và tu hành khắp thiên hạ.

Danh tiếng của vị sư truyền đến quan âm bồ tát. Nhân dịp này Bồ Tát muốn thử thách vị sư này, nếu đúng như lời đồn sẽ đưa về Tây Trúc độ thành phật.

Khi chuẩn bị qua sông, Bồ Tát biến thành một cô gái xinh đẹp lái đò và độ phép cho ít người qua lại. Vị sư này vừa lên thuyền cô gái trẻ lái thuyền đến một vùng đất vắng buông ánh mắt lả lơi mà nói. Vị hòa thượng này đẹp trai quá nên vào đây muốn ân ái cùng hòa thượng. Nghe thấy thế hòa thượng nghiêm nghị nói:

– A di đà phật. Mong cô hãy buông tha. Bần tăng là kẻ thoát tục.

Cô gái nghe thế càng làm tới. Ngay cả khi hòa thượng lấy sách Kim cương tam muôi ra đọc cô gái vẫn không có ý định dừng lại mặc dù tiếng kinh lấn át tiếng cười đùa. Vị hòa thượng lên tiếng cảnh báo một lần nữa:

– A di đà phật! Hiện tại bần tăng mang mang mật chỉ của nhà vua và được phép xử trảm bất cứ ai. 

Mong cô đừng đẩy ta vào con đường tàn nhẫn.

Lời nói đó của vị sư vẫn không làm cô gái sợ. Cô nói:

– Chỉ cần chàng yêu thương một chút chết cũng cam lòng

Mãi không thấy hòa thượng lay động cô nghĩ kế khác. Cô bắt đầu cởi bỏ y phục ngay trước mắt vị hòa thượng. Vị hòa thượng liền nhắm mắt lại quay lại bị đồ lấy áo khoác lên người cô gái trong khi miệng vẫn nhẩm kinh.Cô gái vẫn buông lời như mật ngọt rót vào tai.

– Chàng hãy yêu thương em đi ngoài kia không hề có người qua lại.

Vị hòa thượng vẫn không lay chuyển một chút nào. Bồ Tát liền cảm động mà nghĩ người như thế này xứng ngồi trên Niết bàn. Nhưng đã thử phải thử tới cùng, cô gái vẫn bị cực tuyệt cho dù hơi thở đã vương trên má hòa thượng.

Truyện sự tích con nhái bắt đầu khi bồ Tát cố quyến rũ lần cuối.

Lần thứ mười vị hòa thượng không thể kiểm soát được bản thân đưa tay lên thân thể cô gái lái đò. Vậy là mọi công sức tu hành mấy chục năm đổ sông đổ biển. Tức giận vì thấy vị hòa thượng này không giữ được tấm chân tu Bồ Tát đẩy hoàn thượng xuống sông và bắt hòa thượng biến thành con nhái. Từ đó khi loài nhái chắp hai chân trước với nhau giống như tư thế đang vái lạy của vị hòa thượng.

Truyện cổ tích sự tích con nhái bắt đầu như vậy. Đến nay câu truyện vẫn được dân gian lưu truyền khắp nơi.

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

Sự tích Con rồng - Cháu tiên

Truyện cổ tích Việt Nam sự tích con rồng cháu tiên là truyện kể về nguồn gốc ra đời dân tộc Việt. Là dân Việt Nam không ai là không biết đến câu chuyện này để ghi nhớ.

***


Nghìn năm về trước có một người tên Lộc Tục, hiệu Kinh Dương Vương có sức mạnh phi thường và đi được cả dưới nước như trên cạn. trong một chuyến đi chơi tại Động Đình Vương chàng đã phải lòng Long Nữ con gái của Long Vương. Hai người họ kết hôn và sinh được một người con trai có sức mạnh y hệt cha. Lấy hiệu là Lạc Long Quan và nối nghiệp cha.

Lúc bấy giờ vùng đất Linh Nam còn hoang vu, không được bình yên nên Lạc Long Quan đi ngao du khắp chốn.

Tại bờ biển phía Đông Nam có một con cá rất lớn, lâu năm dài cả 50 trượng. Đuôi nó to như cánh buồm còn miệng rộng có thể nuốt được cả 10 người. Nó làm sóng làm thuyền bè đều chìm nghỉm, tất thảy mọi người đều bị ăn thịt. Người dân đặt cho nó tên Ngư tinh.

Lạc Long Quân thấy thế bèn quyết tâm diệt loài thủy quái này. Chàng đóng một chiếc thuyền lớn và rèn nhiều thanh sắt đỏ lửa mang xuống thuyền. Đến chỗ Ngư tinh chàng vờ mình là người dân chài cũng ném thức ăn nhưng thay bằng thức ăn là những khối sắt nóng đỏ rực. Ngư tinh không hề nghi ngờ nuốt luôn những khối sắt đó và bị bỏng cháy họng. Thấy vậy Lạc Long Quân liền vung đao chém Ngư tinh thành 3 khúc. Đầu ngư tinh biến thành chó biển định chạy đi nhưng chàng nhanh tay dùng đá chặn lại và vứt lên một ngọn núi sau gọi là núi Cẩu Đầu Sơn. Phần thân trôi đến vùng Mạn Cẩu, gọi là Cẩu Đầu Thủy hiện nay, phần đuôi bị lột sạch da phủ lên một hoàn đảo giữ biển chính là đảo Bạch Long Vĩ.

Xong Lạc Long Quân đi tới vùng Long Biên. Tại đây đến tận tản viên được dân làng nói là có Hồ tinh. Con yêu tinh này thường biến thành dân thường đi dụ dỗ gái nhà lành về hang rồi hãm hại, người dân vô cùng lo sợ và có người phải bỏ làng đi. Chàng quyết tâm đi diệt Hồ tinh.

Vừa thấy bóng dáng ở cửa Hang chàng đã xông ngày tới, trận đánh diễn ra ba ngày ba đêm khiến yêu tinh suy yếu và muốn chạy. Nhưng chàng đuổi theo vung gươm chém đứt đầu. Chàng đi cứu người dân bị bắt và lệnh cho Thủy tộc dâng nước nhấn chìm hang. Về sau người ta gọi là đầm Xác cáo, đó là Tây Hồ ngày nay. Người dân lại yên ổn làm ăn và làm nhà ở vùng đất cao nhất gọi là làng Hồ. Đến đây bạn đã cuốn hút bởi sự tích con rồng cháu tiên chưa? Cùng theo dõi tiếp nhé.

Lạc Long Quân tiếp tục đi lên núi Phong Châu. Tại đây có một cái cây rất lâu năm cao nghìn thước, sau nhiều năm cây biến thành một con yêu tinh dân chúng thường gọi là Mộc tinh rất gian xảo và độc ác. Nó biến hóa thành nhiều dạng và ở không cố định một rừng nào, chuyên đuổi bắt người dân ăn thịt. Lúc này nghe tiếng đồn Lạc Long Quân đi tìm Mộc tinh. Trận chiến kéo dài hàng trăm tháng trời mà vẫn không giết được nó. Chàng phải sử dụng nhạc cụ trống, chiêng làm nó phải kinh hãi bỏ chạy đến vùng Tây Nam, người dân gọi là Quỷ Xương Cuồng.

Xong việc Lạc Long Quân dạy dân làng cách trồng lúa, nấu cơm, dùng gỗ xây nhà, tránh thú dữ thoát khỏi nghèo đói. Người dân xây cho chàng cung điện nhưng chàng không ở và xin về thủy cung quê mẹ. Chàng nói:

– Khi có tai ương gì hãy gõi ta, ta sẽ giúp.

Khi đó, phương Nam bị quân của Đế Lai từ phương Bắc xâm lược. Đến Lai có một cô gái vô vùng xinh đẹp tên là Âu Cơ. Họ đến Lĩnh Nam là thành đắp lũy. Người dân ở đây không chịu cảnh phục dịch bèn gọi Lạc Long Quân. Chàng biến thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú có rất nhiều kẻ hầu người hạ đến gặp Đế Lai. Đến nơi chàng không gặp ai chỉ thấy có một cô gái vô cùng xinh đẹp và đó là Âu cơ. Nàng phải lòng Lạc Long Quân và theo chàng lên núi. Đế Lai sau không thấy con gái đâu bèn cho người đi tìm khắp nơi. Lạc Long Quân cho thú dữ chặn đường chặn hết các lối ra vào. Thấy vậy binh sĩ liền kinh hãi bỏ chạy, Đế Lai phải rút quân về phương Bắc.

Không lâu sau Âu Cơ sinh hạ một bọc trứng. Từ trăm quả trứng nở ra trăm chàng trai khôi ngô, khỏe mạnh và thông minh. Họ sống hạnh phúc bên nhau nhiều năm nhưng Lạc Long Quân nhớ thủy cung chàng từ biệt vợ và con biến thành rồng vụt bay ra biển. Sau một thời gian đằng đẵng trên núi chờ chồng nàng than:

– Bố của chúng nó ơi, sao chàng không về với vợ con?

Nghe thấy tiếng nàng chàng bèn quay trở về nhưng nàng trách:

– Tiểu thiếp vốn ở vùng núi cao vậy mà chàng bỏ đi lỡ để tiểu thiếp phải sống sầu khổ.

– Ta vốn là con rồng, nàng là tiên rất khó cùng nhau lâu dài. Nay ta mang 50 con xuống biển nàng cùng với 50 con ở trên núi trị vì. Nếu có biến cố gì xảy ra thì báo cho nhau biết.

Thế là họ từ biệt. Trăm người con trai đó chính là tổ tiên của người Việt. Con trai trưởng vùng Phong châu được tôn lên làm vua nước Văn Lang hiệu là Hùng Vương và các vị vua đời sau cũng lấy hiệu này. Đó chính là nguồn gốc con rồng cháu tiên của dân tộc ta